Kết quả tìm kiếm cho "Chợ quê ngày ấy"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 1755
Tranh lá thốt nốt từ lâu nổi danh trên mảnh đất giàu truyền thống của xã Thoại Sơn (tỉnh An Giang). “Cha đẻ” và cũng là người thổi hồn cho loại tranh độc đáo ấy là nghệ nhân ưu tú Võ Văn Tạng (83 tuổi). Tên của ông đã trở thành biểu tượng sáng tạo, gìn giữ tinh hoa nghệ thuật độc đáo không chỉ ở An Giang, mà còn vang danh khắp cả nước.
Tọa lạc đầu nguồn biên giới tỉnh An Giang, búng Bình Thiên còn được người dân ví von là “hồ nước trời”, mang vẻ đẹp yên bình, thu hút nhiều du khách trong và ngoài tỉnh đến khám phá.
Thấm nhuần đạo lý uống nước nhớ nguồn, Đảng bộ, chính quyền và nhân dân xã Vĩnh Hòa Hưng chú trọng thực hiện công tác đền ơn đáp nghĩa. Bằng những việc làm cụ thể, thiết thực, xã Vĩnh Hòa Hưng ưu tiên nguồn lực, tập trung chăm lo đời sống gia đình chính sách, người có công với cách mạng trên địa bàn.
Ngày 27 tháng 7 – Ngày Thương binh Liệt sĩ – là dịp để cả dân tộc Việt Nam cùng cúi đầu tưởng nhớ những người đã ngã xuống và bày tỏ lòng tri ân sâu sắc với những người đã hiến dâng máu xương cho Tổ quốc, những người đang sống tiếp với vết thương chiến tranh và rộng hơn là với tất cả những ai đã có công với cách mạng.
Tháng Bảy về trong không khí tri ân lan tỏa khắp mọi miền đất nước, tỉnh Vĩnh Long đã triển khai nhiều chính sách, hoạt động thiết thực nhằm tri ân các anh hùng liệt sĩ đã hy sinh và các gia đình có nhiều đóng góp cho sự nghiệp hòa bình, độc lập.
Mắm là món đặc trưng của vùng quê Nam Bộ; có nhiều loại mắm cá quen thuộc, ngoài ăn sống, nấu lẩu…, thì mắm chưng được xem là món ăn dân dã nhưng khá “hao cơm” trong bữa cơm gia đình.
Về thăm các gia đình chính sách ở xã Tân Hội (tỉnh An Giang), bên tách trà ấm trong những căn nhà Tình nghĩa, chúng tôi lặng nghe những câu chuyện chiến đấu, hy sinh của các thương binh, liệt sĩ. Những ký ức ấy khiến chúng tôi càng thấm thía hơn những mất mát của thế hệ cha ông và thêm trân trọng đạo lý “Uống nước nhớ nguồn” của dân tộc.
Ngày 26/7, tại Hà Nội, Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam chính thức ra mắt chuỗi chương trình Art talk “Những nẻo đường nghệ thuật”.
Tôi gọi dì bởi dì cũng trạc tuổi mẹ tôi. Qua hai lần gặp - một lần ở bệnh viện khi dì chăm chồng bệnh, một lần tại căn nhà ở phường Rạch Giá, bằng giọng miền Tây chân chất, mộc mạc, dì kể chuyện có đầu có đuôi, có tình tiết đủ để tôi hiểu về cuộc đời một người đàn bà Nam bộ mang cái tên giản dị: Hai Hoa.
Liệt sĩ Ngô Văn Liên (sinh năm 1952), quê ở Nghệ An hy sinh vào tháng 9/1972 ở mặt trận phía Nam, khi đất nước gần giải phóng. Ông ngã xuống ở độ tuổi đẹp nhất đời người. Một lần nằm xuống, mà hơn nửa thế kỷ sau ông mới có dịp trở về cố hương…
Công tác chăm lo người có công với cách mạng không chỉ là trách nhiệm mà còn là nét đẹp trong truyền thống văn hóa, đạo lý của dân tộc Việt Nam. Những thành quả đạt được thể hiện sự tri ân sâu sắc, tạo động lực để toàn xã hội tiếp tục chung tay, góp sức xây dựng quê hương, đất nước ngày càng giàu mạnh, nhân văn và nghĩa tình.
Tôi cất tiếng khóc chào đời trong nước mắt của cả gia đình tiễn mẹ tôi đi mãi sau khi sinh tôi. Khi tôi còn đỏ hỏn, bà nội đã vượt hàng ngàn cây số, ôm chiếc túi vải nhỏ lặn lội từ quê ra đón tôi về nuôi. Không có mẹ trong những năm tháng đầu đời, nhưng tôi may mắn có ông bà nội thay cha mẹ thương yêu suốt một đời.